--- Bài mới hơn ---
Đọc Chap 19: Tôi Có Thể Mang Thai Đó
Tuổi 16 Và Có Cục Cưng
Sau Mưa Liệu Có Cầu Vồng
Cộng Đồng Elf Và Army Việt Bỗng Dưng ‘chiến’ Nhau Tơi Bời Trên Mạng Xã Hội, Và Mấy Ai Ngờ Tất Cả Chỉ Bắt Đầu Từ Một Cái… Fanfic
Cùng Nhau Sinh Con Thôi!
Chap 16:
Tối… Sehun vẫn đang ngồi làm việc trong phòng, rất muộn rồi, Sae Mi cũng đã ngủ.
Luhan đi tới cửa phòng, hít một hơi thật dài, bàn tay đưa lên ngập ngừng định gõ cửa nhưng lại thôi, toan quay lưng trở về phòng mình thì bất chợt cửa lại bật mở:
– Hmm?… Sao lại ở đây?
Thấy Sehun, Luhan lại thôi hẳn cái ý nghĩ định hỏi anh về ” chuyện đó”, vội vàng định bỏ về phòng:
– Không! Không có gì hết! Tôi…Tôi về phòng đây!
– Đứng lại! Ai cho đi mà đã đi? – Sehun đưa tay giữ lấy tay Luhan lại – Có chuyện gì thì nói đi, tôi không thích ai dối mình đâu!
– Tôi…Tôi…- Luhan vừa ngập ngừng định nói, vừa nhìn lén lút vào trong phòng, thấy Sae Mi đã ngủ, nhưng cậu vẫn không an tâm.
Thấy rõ được ánh mắt có vẻ ngượng ngập của nai nhỏ, Sehun đã nhanh trí kéo cậu ra ngoài ban công.
Trời đã vào đầu mùa đông nên tối thui và có gió lạnh. LuLu khẽ suýt soa, đan hai tay vào nhau rồi lại xoa xoa lên mặt cho ấm.
– Lạnh hả?- Sehun vừa nói vừa cởi áo khoác của mình khoác cho nai nhỏ- Nếu lạnh thì hãy nói mau đi.
Anh thực sự đang mong chờ yêu thương từ Luhan, rằng cậu sẽ nói yêu anh, hoặc trái tim có anh hay mấy câu đại loại như vậy. Nhưng thật sự….nai nhỏ có chết cũng không bao giờ thốt ra mấy câu như thế đâu!
– Tôi…tôi muốn hỏi anh một chuyện này. Nh…Nhưng mà…tôi cũng k-không biết nói từ đâu nữa…
– Sao vậy? Tôi đâu có ăn thịt em, không nhất thiết phải run sợ như vậy đâu!- Sehun vừa nói vừa cười rất ấm áp. Nhưng đáng tiếc, Luhan lại không hề thấy được nụ cười của anh, nếu thấy nó, chắc chắn cậu sẽ không cảm thấy lạnh lẽo như lúc này đây. – Nói đi chứ! – Sehun lại giục rồi cúi xuống, dùng hai tay mình điều chỉnh cho gương mặt LuLu đối diện với gương mặt mình.
Luhan bất chợt thấy không quen với hành động thân mật từ phía Sehun. Cậu giật mình lùi ra xa. Sehun đổi lại biểu cảm lạnh lùng ban đầu. Anh ho khan vài tiếng, quay mặt ra hướng khác:
– Sao? Có chuyện gì thì nói đi! Tôi vốn là người không thích vòng vo đâu, tôi không đủ kiên nhẫn đâu đấy!
Sau một lúc ấp a ấp úng, cuối cùng Luhan cũng chịu nói:
– Đêm..Đêm hôm đó…Anh có…có “giải phóng” vào bên trong tôi không?- Luhan vừa hỏi xong thì ngượng chín mặt không biết nói gì thêm.
Không gian yên lặng đáng sợ, có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của nai nhỏ và Sehun đều đang đập rất mạnh, cũng không biết là của ai mạnh hơn nữa!
– Sao? Có chuyện gì sao?
– Không! Chỉ là…chỉ là dạo này…b..bụng của tôi lạ lắm…. Nó to hơn mức bình thường…Với lại…tôi…tôi hay có cảm giác buồn nôn!
Luhan cứng họng, không biết nói gì thêm nữa.
Sehun lạnh lùng bỏ đi, để mặc Luhan đứng đó.
Nai nhỏ đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình:
” Nếu như…Đúng là mình có thai thực…Vậy phải làm sao đây?”
Về phía Sehun, anh đã chắc chắn rằng Luhan đang mang thai đứa con của mình, trong lòng vừa vui lại vừa không vui, bởi vì còn có Sae Mi, cô ta cũng đang có thai!
………
Hôm sau, Sehun tới công ti một mình, còn Sae Mi ở nhà dưỡng thai. Được đà Sehun đang hết lòng yêu chiều mình, Sae Mi lại càng lấn tới, ra sức bày trò bắt nạt Luhan. Mỗi lần như vậy, Sehun đều không ý kiến.
Chiều muộn, Sehun trở về nhà, theo sau còn là một chiếc siêu xe nữa. Ngay khi cửa xe vừa mở ra, một nam nhân lịch lãm, phong thái ung dung nhưng cuốn hút lạ thường bước ra. Người đó, vừa mang vẻ đẹp của con trai châu á, lại dường như có chút gì đó của châu âu.
– Đây là Kris, một người bằng hữu tốt của anh!- Sehun mời Kris vào nhà và giới thiệu với Sae Mi như vậy.
– Chào anh! Em là Hwa Sae Mi…Là….
– Là vợ sắp cưới của em!- Chưa để Sae Mi nói hết câu, Sehun đã tiếp lời rồi vòng tay ôm eo cô ả .
Lúc này, Luhan mới từ trong bếp bước ra, cậu nhẹ nhàng cúi chào vị khách lạ. Không hiểu sao, ngay khi vừa gặp nai nhỏ, Kris đã có cảm giác rất lạ, giống như đã từng gặp cậu ở đâu đó, nhưng lâu lắm rồi, và anh thì chẳng thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.
– Sehun, còn đây là?- Kris hướng ánh mắt về phía Luhan vẫn đang ngập ngừng đứng nép sát tường.
– Là người giúp việc của em! Tên Luhan!
– Luhan? Cái tên rất đẹp, và người cũng rất đẹp nữa!- Kris bật cười- Làm giúp việc uổng quá!
Sehun không nói gì, chỉ lặng lẽ ra lệnh cho Luhan:
– Mau đi chuẩn bị cơm đi, tối nay Kris sẽ ăn cơm ở đây!
Luhan gật nhẹ đầu rồi lẳng lặng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Kris nhìn theo bóng nai nhỏ vào bếp, ánh mắt có chút hồ nghi.
Nai nhỏ vốn chu đáo nên chuẩn bị cơm nước rất nhanh. Chỉ một lúc sau, cơm canh thịnh soạn đã được dọn ra tươm tất trên bàn.
Sehun mỉm cười mời Kris và kéo tay Sae Mi ngồi xuống bàn ăn, nhưng anh thì lại chẳng đoái hoài gì tới Luhan cả.
– Nhìn ngon quá đi!- Kris vừa cười vừa nói- Sống bên Canada lâu quá rồi, anh chưa ăn đồ ăn của Hàn Quốc!
– Vậy thì ăn thôi chứ, đồ ăn ngon vậy để nguội sẽ không ngon nữa đâu!- Sae Mi cười rất tươi, nụ cười không thể nào giả tạo hơn. Chỉ có Oh Sehun mới tin vào ả, chứ ngay như Kris là người ngoài nhìn vào đã không thấy có cảm tình.
Thấy Luhan không vào ăn, chỉ lặng lặng lủi ra ngoài,anh vội gọi:
– Sao vậy chứ? Người giúp việc cũng nên ăn một chút với chúng ta chứ nhỉ?- Anh cười nhìn Sehun, còn Sehun chỉ cười nhạt.
– Không cần phải vậy! Giúp việc thì phải ăn sau!
– Không sao! Anh muốn ăn chung với cậu ấy!- Kris vừa nói vừa đứng dậy kéo tay Luhan về phía bàn ăn.
Sae Mi chỉ bực bội nhìn theo, ả cắn môi suýt chút nữa bật máu.
– Ngồi xuống đi!- Kris kéo ghế cho nai nhỏ ngồi, còn cậu vẫn ngập ngừng không chịu:
– Không cần đâu! Không cần đâu! Tôi ăn sau, ăn sau cũng được mà!
Mùi dầu mỡ từ thức ăn bất chợt sộc vào mũi nai nhỏ làm cậu có cảm giác buồn nôn. Cậu đưa tay ôm miệng, vội vàng chạy vào bếp nôn thốc nôn tháo.
Thấy bộ dạng của Luhan như vậy, Sehun vẫn lạnh băng chẳng có chút quan tâm.
Đến khi Kris đã về rồi, Sehun mới bực mình vào bếp, thấy Luhan đang ngồi mệt mỏi ở góc nhà, anh bước đến rồi tặng ngay cho cậu một bạt tay không thương tiếc.
– Sao lại làm tao mất mặt vậy chứ? Sao hả?
Luhan đau đớn đưa tay ôm mặt, bên má vừa rồi trở nên đau rát, cậu vẫn không hiểu vì sao Sehun tát mình:
– Mày có thai thì nhất thiết phải cho cả thế giới biết hả? Sao lại đứng trước mắt khách quý mà làm như vậy chứ? Mày biết tao mất mặt lắm không? Mày muốn cho bạn tao biết tao dơ bẩn tới nỗi quan hệ với cả thằng giúp việc nhà mình sao?
Sehun lại bực tức tát cho Luhan một cái nữa thật đau rồi mới bỏ đi.
Luhan ngồi lại cười khổ, hai hàng nước mắt lại bất giác chảy dài.
” Oh chúng tôi biết rằng tôi…mang thai….Nhưng anh lại cố ý…Cố ý lờ như không biết….Tại sao anh lại tàn nhẫn tới vậy…Tại sao chứ? Tôi còn phải chịu như vậy tới bao giờ…..”
Chap 17:
– Mày…có thai sao?- Luhan ngửng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt dữ dằn từ phía Sae Mi ném về mình.
– Nói đi chứ? Mày có thai hả?
Luhan không biết nói gì, chỉ biết im lặng nhắm mắt vào bật khóc nức nở. Bởi chính cậu, cũng chẳng thể chắc chắn bản thân có thai, cho tới hôm nay Sehun nói vậy mới đau lòng tự thừa nhận với bản thân.
-Thuốc phá thai! Mày hãy bỏ cái thai đó đi, bỏ ngay đi trước khi tao nổi điên lên!!!- Sae Mi cay nghiệt ném lọ thuốc về phía Luhan, còn cậu, chỉ câm nín cầm lấy nó rồi đứng dậy đi lên phòng.
” Tôi….Lại là kẻ ngu ngốc một lần nữa rồi!” – Luhan ôm mặt khóc nức nở- Nếu như sớm biết như vậy, tôi đã phá từ lâu rồi!!!- Nai nhỏ đau đớn khi nhớ lại sáng hôm đó, sau đêm mây mưa với Sehun, khi vào nhà tắm vệ sinh, cậu đã thấy có có chút tinh dịch chảy ra từ mật huyệt, nhưng lại bình thản cho qua không quan tâm. Nếu như ngay lúc đó phát hiện, Luhan đã không để cho cái thai lớn tới mức này!
Giữa mùa đông, trời càng lạnh, tuyết rơi trắng xóa, màu trắng tinh khiết nhưng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mỗi ngày sống trong biệt thự của Sehun, Luhan đều bị ngược đãi không coi như con người. Cậu cũng không được ở căn phòng ấm áp mọi khi vẫn ở, thay vào đó, bị đuổi xuống căn nhà kho cũ nát làm bạn với gián và chuột.
Nhiều đêm, vì quá kinh hãi khi bị lũ gián và chuột gặm móng chân, Luhan đều phải ra ngoài thềm lạnh lẽo ở.
Đêm nào cũng như thế, nhìn Luhan ngày càng xanh xao mệt mỏi không chút sức sống, cái bụng thì cũng ngày càng to ra, mỗi lúc làm việc mặt mũi đều mệt mỏi, nặng nề.
****************
3 tháng sau……
Thai nhi trong bụng Luhan mỗi ngày một lớn lên. Luhan không biết phải làm sao nữa. Tới lúc này, muốn uống thuốc phá cũng không được.
Về phía Sae Mi, ả thực sự không có cách nào để qua mắt Sehun mà phá cái thai trong bụng Luhan, cũng đành phải cay đắng nhìn hài nhi đó lớn lên từng ngày.
Cùng với sự lớn lên của thai nhi trong bụng Luhan thì cái thai của Sae Mi cũng lớn đều. Nhưng khác với nai nhỏ, ả được Sehun chăm sóc rất tận tình, ăn no mặc đẹp không lo khổ sợ. Còn Luhan mỗi ngày đều cực khổ làm hết đống việc mà Sae Mi bày ra, mục đích chỉ để nai nhỏ khổ sở mà vô tình xảy đi cái thai trong bụng.
-…Đêm nay nhiệt độ sẽ xuống thấp đột ngột….
Tiếng nữ phát thanh viên đài dự báo thời tiết phát ra từ chiếc ti vi cỡ lớn giữa phòng.
” Đêm nay nhiệt độ sẽ xuống thấp hơn mọi khi sao? Vậy là……”
Sae Mi bật cười khi nghĩ rằng nai nhỏ sẽ không qua khỏi đêm nay.
……..
23h…..
Sehun từ công ti trở về nhà rất muộn. Vừa mở cửa xe, hơi lạnh đã xộc vào khiến anh khẽ rùng mình. Vô tình, ánh mắt nhìn về phía nhà kho cũ nơi Luhan bị bắt ép phải ở, thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi ở góc cửa thềm, đang run bần bật.
– Luhan! – Sehun lầm bầm rồi đi về phía căn nhà kho cũ. Qủa nhiên đó là Luhan thật!
Nai nhỏ lạnh tới ngất lịm đi, cả người liên tục run lên bần bật. Sehun có thể nghe rõ tiếp “cầm…cập” do hai hàm răng của Luhan đánh liên tục vào nhau.
Tuyết rơi ngày một nhiều.
Đến Sehun bên ngoài mặc quần áo ấm tới vậy còn cảm thấy lạnh lẽo, huống chi Luhan quần áo không đủ ấm lại phải ở lâu như vậy.
Nghĩ chẳng đành, Sehun cúi xuống, nhấc bổng Luhan lên rồi bế vào trong nhà.
Lúc bế Luhan, anh có thể nhìn rõ gương mặt tái nhợt vì lạnh của cậu, nghe rõ tiếng rên yếu ớt kêu lạnh từ phía cậu, và cảm nhận rõ cơ thể ngày càng gầy đi do không được ăn uống, chăm sóc đầy đủ của cậu.
Phải! Sehun đã biết rất rõ Luhan chịu khổ cực như thế nào nhưng lại vẫn nhẫn tâm làm ngơ không qua tâm. Nai nhỏ ăn còn chẳng được, nói gì là phải làm việc mỗi ngày. Cứ ăn rồi lại ọe ra không nuốt trôi nổi xuống bụng, kiệt sức vì bị đối xử tệ bạc, nhưng vẫn ngốc nghếch làm việc mỗi ngày. Sự lì lợm, cứng rắn từ cậu càng ngày càng như muốn chọc tức Sehun.
Sáng nào, Sehun cũng thấy Luhan phải thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa sáng, giặt giũ, quét dọn sân nhà. Nhìn cái bóng dáng gầy gầy, bé bé cứ mỗi tối lại ngồi run bần bật vì lạnh trước cửa nhà kho mãi cũng thấy thương xót, nhưng lại vẫn nhẫn tâm bỏ mặc như vậy, còn mình thì êm ấm trên giường, tay trong tay với nữ nhân khác.
Sức người cũng có hạn. Mãi tới hôm nay lạnh quá, chịu không nổi nữa, Luhan mới chịu để thời tiết đánh gục mà ngất đi như vậy. Đến bao giờ…cậu mới thôi ngốc đây nai nhỏ?
………..
Đặt Luhan xuống nền nhà trước lò sưởi ấm áp, Sehun thở dài ngồi xuống bên cạnh cậu. Nhìn gương mặt nai nhỏ lúc ngất vẫn có vẻ sợ hãi vì bị hành hạ không thương tiếc, mỗi lúc lại càng nhợt nhạt đi, Sehun đau lòng đặt lên đôi môi lạnh lẽo trắng bệch của nai nhỏ một nụ hôn nhẹ.
– Rốt cục tôi khiến em chịu đau đớn như vậy…Nhưng em vẫn không chịu khuất phục tôi….Em sẽ chịu đựng tới bao giờ chứ…Luhan? Tại sao em không yêu tôi?
– Tôi…xin…lỗi….- Luhan mơ màng vẫn nghe được lời của Sehun, nhưng lại chỉ biết xin lỗi, vì trái tim cậu không thể chấp nhận anh.
Sehun nghe lời của nai nhỏ, cười cay đắng rồi đứng bật dậy đi lên phòng mình.
Luhan ngồi giữa sàn, vẫn lạnh, nhưng dù gì vẫn được an ủi hơn bởi chiếc lò sưởi kia, đỡ hơn rồi.
” Tôi sẽ chịu đựng…Cho tới khi anh chán nản mà chịu buông tha cho tôi. Ngàn vạn lần tôi xin anh…Đừng nói yêu tôi thêm một lần nào nữa! Tôi đã đủ đau khổ rồi…..”
Hai hàng nước mắt lạnh lại chảy dài trên gương mặt nai nhỏ. Nước mắt chảy tới đâu, cậu lại cảm thấy đau đớn đến ấy….
” Tôi…sẽ đợi ngày anh buông tha cho tôi…”
Au: Hix, hum qua bận đi tu sửa lại ẻm wordpss nên ko đăng fic đc, hôm nay tui đăng bù hai chap nha
--- Bài cũ hơn ---
Thỏ Bông Thôi Là Không Đủ [Short Fic
Một Số Thuật Ngữ Hay Dùng Trong Fic Như Thể Loại, Rating…
Chàng Hoàng Tử Cải Trang
Đọc Truyện Yêu Em Là Định Mệnh Của Anh
Truyện Người Tôi Yêu Chương 33